"Chồng hiền lành như đất: 'Bỏ thì đau lòng, giữ thì tội nghiệp'"
Tôi là một cô gái thông minh và xinh đẹp, được nhiều chàng trai theo đuổi. Tôi không thích những người đàn ông giả dối, mà chọn Huy, bạn thân của anh trai, làm chồng. Anh đã thích tôi lâu nhưng không bao giờ bày tỏ. Huy hiền lành, mộc mạc, là bến đỗ bình yên mà tôi cần. Tuy nhiên, anh quá hiền, chỉ phục tùng mà không đòi hỏi gì. Tôi từng nói với anh rằng gia đình và công việc quan trọng hơn, và Huy luôn cười đáp rằng “Đối với anh như thế là đủ!”. Sau khi cưới, tôi không làm tròn trách nhiệm của một người vợ, bỏ mặc nhà cửa cho Huy và tập trung vào công việc.
Tôi quyết tâm thăng tiến trong công việc, từ phó phòng lên trưởng phòng và phó giám đốc chi nhánh. Mọi việc nhà đều do chồng tôi gánh vác. Anh luôn chờ tôi về ăn cơm, chuẩn bị nước tắm và hâm nóng thức ăn. Mọi người ngưỡng mộ tôi vì có chồng tuyệt vời, nhưng tôi ngày càng chán chồng. Anh hiền quá mức, không thăng tiến trong công việc, để người khác dễ dàng chèn ép. Tôi kiếm được gấp 6, 7 lần lương anh mà anh không bận tâm. Anh không có chí tiến thủ và cũng không bảo vệ tôi khi cần. Có lần, tôi quay lại ga tàu chỉ để thấy một người khác ngồi vào ghế của mình.
Tôi hỏi anh với sự ấm ức, anh chỉ cười và nói: “Anh ngại đòi lắm, lại to tiếng, va chạm!” Rồi anh nhường ghế cho tôi. Nhìn dáng vẻ khổ sở của anh ở ga tàu, tôi không thấy thương mà chỉ thấy chán. Anh là người quá hiền lành, không biết bảo vệ quyền lợi cho mình. Tôi buồn vì đã lấy phải một người như vậy. Rồi một ngày, Quang xuất hiện - đối tác làm ăn của công ty. Anh là mẫu người tôi ghét: đẹp trai, phong độ, miệng ngọt như kẹo. Dù tôi không ưa các "hot man", nhưng sau khi tiếp xúc, tôi thấy Quang rất thú vị, dí dỏm và thông minh. Anh là người duy nhất có thể khiến tôi thua trong các cuộc tranh luận. Quang biết cách lấy lòng phụ nữ, lúc thì ngang ngạnh, lúc thì dịu dàng, nhưng tôi biết tất cả chỉ là chiêu trò của anh.
Dù đã kết hôn, tôi vẫn bị cuốn hút bởi sự phong trần và nguy hiểm của Quang. Khi anh tỏ tình bằng một vòng ôm chặt, tôi đã chính thức rơi vào vòng tay của anh. Tôi yêu Quang, nhưng vẫn thương chồng, Huy, người luôn chăm sóc tôi. Tình cảm trong hôn nhân chỉ xuất phát từ một phía, chúng tôi đã lâu không có quan hệ, thậm chí không có cả nụ hôn. Quang thường động viên tôi và khuyên tôi nên giải thoát cho Huy khỏi cuộc hôn nhân không tình yêu. Tháng trước, tôi đã thú nhận mọi chuyện với Huy và quyết định ly thân, nhưng anh không chấp nhận, luôn tìm cách giữ tôi lại. Huy thường xuyên chờ tôi với đồ ăn sáng và cố gắng đưa tôi đi làm, không để tôi đi một mình.
Anh Huy cầu cứu người thân, bạn bè nói chuyện với tôi, mong tôi thay đổi quyết định. Sự đáng thương của anh khiến mọi người động lòng, thậm chí có lần anh khóc cầu xin bố mẹ và anh trai giúp anh có lại tôi. Mọi người đều chỉ trích tôi, và gia đình tôi cấm tôi đến với Quang, khiến tình yêu của chúng tôi bị phỉ báng. Trong khi mọi người thương Huy, tôi lại càng ghét anh hơn vì anh hèn hạ, không giữ được vợ mà còn đi cầu cạnh người khác. Tôi nhận không biết bao nhiêu cuộc gọi từ mọi người, ai cũng nói Huy tội nghiệp và kêu gọi tôi quay lại với anh. Nghe những lời đó, tôi càng quyết tâm ly hôn. Sau một tháng chịu đựng sự quấy rối của Huy và sự tọc mạch của mọi người, tôi quyết định chấm dứt tất cả. Tôi hẹn anh tại nhà riêng, nơi mà sau một tháng tôi rời đi vẫn gọn gàng, ngăn nắp, mọi đồ đạc vẫn nguyên chỗ cũ.
Tôi biết mình đang làm tổn thương anh, nhưng tiếp tục cuộc hôn nhân này cũng không tốt cho ai. Khi tôi đưa tờ đơn ly dị, anh bất ngờ quỳ xuống, khóc lóc xin tôi đừng làm vậy. Tôi thương anh, nhưng quyết định của tôi đã vững. Tôi nâng anh đứng dậy và nói: "Em về đây, anh ký đơn đi, chúng ta sẽ gặp nhau tại tòa."


Source: https://afamily.vn/chong-lanh-nhu-dat-bo-thi-thuong-vuong-thi-toi-20120614084227789.chn